Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

LEENVY DOAN



Bạn thân 
Đang du học ở bang Houton, Mỹ

KHÔNG ĐỀ


(viết cho nỗi đau trong đêm)

cuối cùng em cũng phải ra đi
không vấn vương, không hề lưỡng lự
nước mắt anh không dễ dàng xoá đi quá khứ
nếu hôm nay là quá khứ của ngày mai

cuối cùng rồi tất cả đã dần phai
và nỗi nhớ không níu nỗi chân em ở lại

em muốn đi về một phương trời rộng rãi 
nơi có hoàng hôn ôm ấp chân trời

bao kỉ niệm chỉ có nghĩa thế thôi
vườn vẫn đó nhưng hoa tình chẳng nở
một lần yêu là một lần tan vỡ
hạnh phúc nào có thực nữa đâu em

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

BÀI THƠ SỐ 5

vẫn kiêu hãnh ngẫng cao đầu mà sống
tình dẫu buồn nhưng chẳng cản được bước kiêu sa
chân đã quen sương gió những ngày qua
tim vẫn giữ lửa nồng trong ngày gió bão

đời lãng tử bốn phương không bến đỗ
lấy phong trần làm bạn với tri âm
ngày vẫn vui trong buổi trăng rằm
phả ánh sáng tràn đầy trên lối mộng

                                N.H.T


BÀI THƠ SỐ 3

ta vẽ cho ta cung đàn buồn
một mình thầm lặng những dây buông
đêm dài chưa cạn chuông sầu lắng
để hồn vơ vẫn đắm lệ tuông

                  N.H.T

BÀI THƠ SỐ 7

tôi cười những câu chuyện cổ tích
dẫn ta vào và mê hoặc lòng ta
cuộc đời nào có cái kết thi ca
giống "cô tấm và chàng hoàng tử"

ta cười những tên tín đồ mê chữ
cứ lao mình vào sân khấu đỏ đen
những cảnh kia mờ ảo sau ánh đèn
là giả dối, không bao giờ có thực

nếu tình yêu cứ là vết nứt
ta bằng lòng chấp nhận khổ đau
ta không chấp em là người tình khốn nạn
bởi sự đời luôn lẫn lộn với nhau

EM CHƯA SANG ĐÒ

em chưa qua đò
mà lòng tôi chết từ trong đáy nước
dòng sông buồn tênh không câu hát
hoa cuộc đời như héo nụ từ đây

em chưa qua đò
mà tim tôi cất tiếng kèn tang tóc
điệu chia li
như trãi khắp dòng sông

con đò buồn
rớt nước mắt
trôi đi

                            N.H.T

BÀI THƠ SỐ 4

rụng lá vàng dưới sân
em theo người sang ngõ
mùa thu buồn lá cỏ
anh nghe lòng chơi vơi

xưa chung trường có đôi
nhặt phượng hồng hứa hẹn
em hồn nhiên áo trắng
bước bên anh chiều hồng

bây giờ buồn mênh mông
ngắm mùa thu rủ lá
lời hẹn xưa giờ đã
theo em vào lãng quên

tình nào như lá bay
xô ta vào thầm lặng
giọt buồn rơi đêm vắng
tiễn người xa lối quen

                                                                                      N.H.T


ĐÊM CUỐI

tan chảy vào nhau, tan chảy thôi
cho đêm hoá mộng những tinh khôi
ô hay cô bé sao ngừng lại
nữa nụ hôn nồng, nữa liêu trai

này đây sương lấp giữa làn môi
gió gom lên tóc nữa chơi vơi
hồn chết trong nhau chung một khúc
tình thành sóng nhạc điệu mê say

ta mân mê ngực cho lòng ta cháy
áp má vào tai, nàng cũng say
cùng nghe đồi cỏ du ca hát
thăng hoa này cho đôi lứa cùng bay

đoạ đày đang chảy lúc này đây
khi nhung nhớ đã tan đi vì say đắm
làn cỏ thơm úa tàn sau nắng sớm
em là em, ta vẫn cứ là ta

BÀI THƠ SỐ 1

mưa đã tan rồi sao ta chẳng thấy em
giáo đường vắng đôi vai gầy hôm nọ
một mình ta ngược con đường đầy gió
mỏng manh buồn, thương nhớ nghiêng nghiêng

có phải mưa buồn hôn lên mắt biết
để em về gom nhớ lại sau lưng
anh thẩn thờ nhặt mưa trong tâm tưởng
hạt mưa nào là thương nhớ em ơi?

mưa rơi rơi
ôi chơi vơi thương nhớ
em đi rồi còn lại chỉ anh thôi
chúa cũng buồn trên thập giá đơn côi
tình lỡ hẹn ...bởi mưa chiều chưa nói

                                                                                       N.H.T


OAN NGHIỆT

Nghỉ hè, hắn bắt đầu một công việc khác - một thợ xây. Có lẽ chẳng bao giờ người ta nghĩ một thằng sinh viên âm nhạc lại chọn cái công việc này. Nhưng hắn không nghĩ vậy. Sáng dậy sớm, cơm nước xong là hắn xách đồ nghề lên công trường. Dạo này thấy hắn gầy và đen hơn ngày xưa nhiều lắm. Cái nắng Quy Nhơn khắc nghiệt hơn ở Sài Gòn, đứng trên giàn giáo giữa cái nắng như thế cũng là giỏi lắm rồi, thế mà hắn còn xây tô thoăn thoắt. Nhìn cách làm việc hăng say của hắn mà khâm phục… Hơn nữa hôm nay hắn vừa làm thợ xây vừa kiêm luôn công việc của thằng phụ vì nó nghĩ mấy hôm về quê. Tay bốc gạch, tay xách hồ, rồi vừa xây vừa chặt gạch… công việc miệt mài cuốn lấy hắn… 

Tôi là sinh viên ngành Báo - bạn hắn, dịp này về quê, ghé thăm. Tôi cũng không nghĩ hắn phù hợp với công việc này lắm, nhưng vì hoàn cảnh nên hắn phải đi làm, vả lại thời trung học hắn cũng từng tham gia lớp học dành cho những thợ nề ở quê… 

BÀI THƠ SỐ 9

chiều một mình lang thang quán vắng
bỗng thấy mình lạnh lẽo biết bao nhiêu
sóng vỗ nhè nhẹ, gió hiu hiu
con đường cũ không còn ai chung bước

anh nhặt nhớ đan thành võng lưới
giăng lên trời làm tím cả không gian
anh tìm mưa trong những miền kí ức
để em về như những buổi chiều xưa

NGÀY XƯA

ôm trong lòng một góc ngày xưa
thời phượng trắng rơi đây trang sách vỡ
lần đâu tiên cầm tay nhau bỡ ngỡ
em thẹn thùng che dấu nụ cười duyên

con đường dài chậm chậm bước chân quen
làn tóc rối thả bay trong chiều gió nhẹ
chùm hoa tím mơ màng rơi khe khẽ
vương trên tà áo trắng tinh khôi

chiều hẹn hò nhưng chỉ có anh thôi
với ghế đá và thời gian đang trôi chậm
cành hồng trên tay anh vẫn ngọt ngào hương hoa thắm
mà sao đành em lỡ hẹn chiều nay?

LỠ HẸN

Tôi gặp lại Thảo trong một quán cà phê nhỏ ở Đà Lạt. Dạo này em có vẻ tiều tụy hơn trước, khuôn mặt hốc hác và trắng bệch như ánh sáng của chiếc đèn huỳnh quang trong quán. Từ khi em lấy chồng, phải theo chồng lên tận Đà Lạt để sống. Cái lạnh của xứ sở sương mù vây kín này, dường như không phù hợp với em lắm. Những chiếc áo ngắn tay được thay bằng những chiếc áo sơ mi dài và kín. Em vẫn điềm tĩnh như ngày xưa, ít nói, ít cười và đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống.
 
Thảo mời tôi một tách cà phê, hình như gặp lại tôi em rất vui, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như ngày xưa. Thời trung học Thảo là cô lớp trưởng chu đáo và điềm đạm. Nàng là tâm điểm của những đấng mày râu trong lớp. Tôi cũng bắt đầu thương em từ đó. Nhưng mỗi khi đi bên em tôi thường cảm nhận được sự im lặng đến rợn người, em không nói điều gì trên cả đoạn đường về cùng nhau dưới mưa. Mùa đông khi ấy thường đổ mưa vào mỗi buổi chiều. Tan trường, tôi có thói quen chờ Thảo về.

MÀU CỦA TÔI

tâm hồn tôi là một mãng màu phức tạp
trắng, đen, lục ,tím , xanh, vàng...
em đừng mang màu thiên thần ngang qua tôi nữa
những gom màu đối chọi lẫn nhau

trái tim tôi không có màu hồng như em thường nghĩ
không yên bình và sắc lãng mạn ngây ngô
trái tim tôi chứa những buồn đâu và tan vỡ
xin em đừng lôi hạnh phúc lướt qua tôi

BỊ NÉM ĐÁ

Chị Nguyệt Thu thân mến!
1. Xin cho VĐ được hỏi có bài thơ nào mà chỉ có thể hiểu 1 nghĩa duy nhất hay không? Như vậy "bóng gió" thì mỗi người hiểu theo cách riêng của họ là đúng. VĐ không yêu cầu là hiểu theo cách bóng gió đó.
2. Mình gửi thơ không đúng diễn đàn và xoá theo yêu cầu của chủ box là chính xác. VĐ không phàn nàn gì. Nhưng không hẳn là VĐ không có thiện chí.
3. Nếu chị Nguyệt Thu nói VĐ xấc xược thì nên có chứng cứ rõ ràng và chính xác. Người lớn (hơn nữa là Ban điều hành một diện đàn)làm gì và nói gì phải chính xác và tin cậy. Nếu chị không chứng minh được VĐ là người xấc xược như chị nói sthif yêu cầu chị trả lại danh dự cho VĐ.

BÀI THƠ SỐ 8

có phải mùa thu qua
lá vàng rơi nước mắt
màu đông buồn se sắt
kéo trời vào giá băng

em bước qua mùa thu
đôi chân màu vàng vọt
em ngang qua mùa đông
trái tim màu u ám

anh không còn mùa thu
nhộm mây trời lên tóc
anh hoá thành băng giá
phủ kín trời mùa đông

                                                                  N.H.T


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

KHOẢNG KHẮC



VÔ ĐỀ

ai đốt mùa thu theo cánh phượng
cho hè lặng lẽ mối tình câm
ai rót tình say trong chén rượu
cho người đi quên cả nhớ mong
ru làm chi những đoá hống
khi biết chắc mùa xưa không trở lại

                                                                          N.H.T

THƠ ĐIÊN

ta điên cuồng đày đoạ những vần thơ
xé không gian bằng ngôn từ hắc ám
sầu bi ơi!ta bị người giam hãm
cho hồn trăng lay lắt giữa hồn điên

ta nguyền rủa những bóng ma tình ái
cứ quẩn quanh và bám riết đời ta
biến hết đi những ảo ảnh gian tà
để ta sống một ngày không thù hận

                                                                    N.H.T

MẸ

    Mẹ ngồi bán mớ rau non
Hay mưa sương gió bào mòn tấm lưng
    Mười năm mưa gió đã từng
Gánh rau lặng...giữa lưng chừng đời con

                                            
                                                              N.H.T

VÔ ĐỀ

Anh vẫn khỏe chứ? Ừ, anh vẫn bình thường. Còn em?. Em mới chia tay người yêu…Chắc anh ta làm em buồn? Hay anh ta lại ra đi giống như anh đã từng ra đi? Em không biết, hình như anh ấy đã chán em. Sau một thời gian chung sống, anh ấy quyết định chia tay. Chắc không sao đâu, em đã khóc và van xin anh ấy ở lại chứ? Chuyện đó không quan trọng nữa, mà anh nhắc chuyện đó làm gì nữa…Bây giờ em cảm thấy nhớ anh. Thôi mà em, em không thấy anh đang sống rất tốt đấy sao. Hãy mạnh mẽ lên em à. Em không nhớ là mình đã chia tay rồi à? Anh không muốn nhớ những gì của ngày xưa… 

SAU LƯNG

Vứt năm trăm ngàn vào chiếc taxi kèm theo một tấm danh thiếp có địa chỉ khách sạn, hắn tăng tốc cho xe chạy nhanh ra đường cao tốc trước mặt. Tên tài xế taxi tự biết phải làm gì với số tiền đó. “Hắn cần một con điếm để qua đêm”.
Chiếc taxi rời khỏi vũ trường, băng qua các khu nhà nghĩ sang trọng và dừng lại trước khách sạn X. Ả đàn bà trong taxi bước vội xuống, lao nhanh vào trong. Ả đang lúi húi tìm phòng, bỗng có cánh tay quàng từ phía sau và dìu ả vào. Ánh đèn ngũ màu xanh sáng dìu dịu, âm thanh chat búa của vũ trường được thay thế bằng sự tĩnh lặng

NGƯỜI ĐÃ ĐI

có một người đã mãi ra đi 
trong im lặng của mùa hoa năm ấy
bướm vẫn bay giữa trời hoa may rực cháy
biển vẫn xanh và sóng cũng bình yên
người đã về nơi xứ sở thần tiên
cùng với thơ và hoàng hôn đầy nắng
điệu đàn xưa không còn trầm dây đắng
mà thanh âm trong trẻo lạ thường