Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

BẠN THÂN







SAU LƯNG


Vứt năm trăm ngàn vào chiếc taxi kèm theo một tấm danh thiếp có địa chỉ khách sạn, hắn tăng tốc cho xe chạy nhanh ra đường cao tốc trước mặt. Tên tài xế taxi tự biết phải làm gì với số tiền đó. “Hắn cần một con điếm để qua đêm”.
Chiếc taxi rời khỏi vũ trường, băng qua các khu nhà nghĩ sang trọng và dừng lại trước khách sạn X. Ả đàn bà trong taxi bước vội xuống, lao nhanh vào trong. Ả đang lúi húi tìm phòng, bỗng có cánh tay quàng từ phía sau và dìu ả vào. Ánh đèn ngũ màu xanh sáng dìu dịu, âm thanh chát búa của vũ trường được thay thế bằng sự tĩnh lặng
- Cô biết phải làm gì chứ? Chẳng lẽ để tôi phải dạy ư?- Hắn lườm ả
- Anh cứ làm những gì mình thích. Tôi đã nhận tiền của anh rồi mà...- Con ả không vừa
- Tôi đã thấy cô ở vũ trường. Cô là gái nhảy?
- Không. Tôi làm đĩ…Con nhỏ thẳng thừng
- Bắt đầu đi...Giọng hắn lạnh lùng.
Chiếc camera đặt trên bức tường ghi lại cuộc làm tình của hắn với con ả. Hắn muốn khoe chiến tích này với bọn chiến hữu vào ngày mai. Những hạt nút áo cuối cùng được lật tung ra khỏi bộ ngực căng tròn của ả bằng đôi bàn tay chuyên nghiệp của hắn. Tấm van mỏng phủ lên mình hai thân thể trần truồng….

2h khuya. Hắn lạnh lùng hất ả sang một bên, bước vào phòng tắm. Cuộc vui hôm nay đối với hắn có vẻ không thú vị gì mấy. Hắn nghĩ đến những con đàn bà khác giống như ả, chỉ cần có tiền là bọn chúng sẵng sàng đánh đổi bằng tất cả, nhân phẩm lẫn thân xác. Hắn thấy khinh bỉ và đáng sợ. Chiếc vòi hoa sen bắn những tia nước vào thân thể trần truồng, hắn cảm thấy lạnh và khó chịu. Mùi rượu chivas vẫn còn trong đầu hắn. Lúc này hắn bỗng nghĩ đến mụ vợ, bốn tháng xa nhà, mụ đàn bà ấy có quan hệ với thằng nào khác? Những con đàn bà thường khốn nạn giống nhau, hắn nghĩ.

Hắn trở lại gường, ả đã biến mất từ lúc naò. Không thể nhắm nghiền mắt để bắt đầu giấc ngũ, hắn nhớ chuyện bị mụ vợ “xỏ mũi”. Ở công ty về, thấy vợ mình tình tứ với một thằng ở công ty đối tác, hắn nắm tóc mụ, tát hai cái thật mạnh và kéo mụ về nhà. Mụ xin xỏ, nước mắt cũng rơi ra giống như con ả diễn viên trong vở cãi lương “ Lan và Điêp”. Hắn chán nản cái ngôi nhà “ma ám” đó, chán ghét mụ đàn bà ngoại tình và lăng loài. Hắn bắt đầu công việc ở công ty vào mỗi sáng với vẻ chán đời, vào quán bar hoặc vũ trường để nghe những vũ điệu chát búa và tìm những con điếm để qua đêm. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
                                             ***
Hôm nay là chủ nhật, không phải vùi đầu vào công ty, hắn lái xe đến một quán cà phê gần công viên để tự thưởng cho mình một khoảnh khắc yên tỉnh. Hắn không thể thoát ra những ám ảnh về ngôi nhà và mụ đàn bà gọi hắn là chồng. Những ý nghĩ chạy ngoằn ngoèo, phá vỡ những nhịp đập bình yên của trái tim hắn. Đang loay hay với những suy nghĩ thì nghe tiếng khóc của một đứa trẻ,hắn quay lại nhìn..
- Con của cô chứ của tôi đâu, tôi còn đủ sức để nuôi cái thân già này, tôi không cần tiền của cô đâu…-Tiếng thều thào của bà cụ với một con đàn bà đứng cạnh
- Bà có kiếm được đồng nào với sấp vé số đó không? Bà chỉ giữ thằng bé vào buổi tối để tôi đi làm về chia tiền cho bà mà cũng khổ lắm sao?- Ả đàn bà ném vào mặt cụ già những lời lẽ chát đắng
- Cô tưởng cô giỏi lắm sao? Cái thân cô bây giờ làm nghề đó được nữa sao? Tiền đâu? Tiền đâu mua thuốc cho thằng con “đĩ” của cô đây?- Hai hàng nước mắt chảy xuống gò má khô khốc và nhăn nhúm của bà cụ.
Từ quán cà phê, hắn nghe tiếng thằng bé khóc dữ dội, rồi ba người ôm nhau khóc. Hắn nhìn ả đàn bà trẻ thấy quen lắm. Khẽ nhấp một ngụm cà phê đắng, rít một khói thuốc dài, hắn bước về phía đó.

Đúng là ả đàn bà hôm trước vào khách sạn cùng hắn. Ả ném cái nhìn khó hiểu về phía hắn trong khi giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi ướt đẫm
- Lại là anh à? Sao không biến quách đi cho tôi nhờ…ả nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn
- Sao cô lại ở đây? Thằng nhóc với bà cụ này là gì với cô?- Hắn hỏi với thái độ hoài nghi
- Anh không cần phải hỏi đâu. Đó là chuyện của tôi. Anh hãy biến đi…

Hắn có vẻ bực tức, năm ngón tay thu vào thành nắm đấm bên dưới. Nhưng hắn là đàn ông, hắn không thể đánh một con đàn bà giữa phố xá đông người. Vả lại, nhìn cụ già và thằng nhóc khóc lăn lóc dưới đất, hắn cảm thấy thương hại. Hắn nhìn vào mặt ả và cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn nâng bà cụ dậy, móc ví lấy một trăm ngàn đặt vào bàn tay gầy gò của bà. Dường như bà ta rất mừng khi thấy đồng tiền đặt vào tay, nhưng bà lại đẩy lại về phía hắn. Hai hàng nước mắt bà cụ cứ lăn xuống gò má đầy nếp nhăn
- Bà cầm đi, đừng nói nhiều nữa, cầm ra mua gì ăn…Hắn nói thẳng ra một cách thô thiển
- Số tôi sao lại đến nông nỗi này…Tiếng bà cụ khàn khàn trong xót xa.

Con ả đứng một bên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Ả không ngờ lại gặp hắn trong hoàn cảnh này, và bị hắn thương hại. Ngày xưa lúc chưa có thằng nhóc thi ả còn là con đĩ có giá, làm được nhiều tiền và được sống đàng hoàng. Còn bây giờ thì thằng nhóc làm vật cản cho công việc của ả. Mà thằng nhóc là con của thằng nào thì ả cũng không biết. Nhan sắc của ả có vẻ ngày càng tàn đi, đến bây giờ thì chỉ đứng đường để kiếm những đồng bạc lẽ. Còn bà già kia nữa, bà ta giờ như cục nợ trước mắt. Nhưng không thể bỏ bà ta được, nếu không có ai chăm thằng nhóc thì ả cũng không đi làm gì được.

Cái gọng kính trên khuôn mặt không thể che được ánh mắt thương hại của hắn dành cho ả. Hắn móc bọc, đốt một điếu thuốc và quay nhanh về phía sau. Đôi chân hắn trở nên nặng nề hơn, những ánh nắng vàng hắt qua không thể xóa những cơn bực bội của hắn. Lại có những chuyện thế này sao? Cuộc sống thật khó lường với dòng chảy ồn ào của nó. Những mãnh ghép cứ chạy loạn lên trong đầu gã đàn ông ba mươi sáu tuổi này làm cái nhíu mày cũng khổ sỡ theo.

Quán cà phê về trưa trở nên vắng khách. Chỉ còn hắn ngồi đó nhìn ba con người khốn khổ đang lầm lũi bước ngày càng xa hơn về phía dòng người đông đúc. Lúc này hắn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của ả đàn bà lúc nảy. Giá như ả ta diễn một khuôn mặt tội nghiệp với hắn thì biết đâu hắn lại thương hại mà cho nó vài trăm ngàn. Nhưng không, vẻ bất cần vẫn hiện hữu trên cái thân xác điêu tàn của ả. Đôi mắt ám ảnh. Hắn vẫn chưa quên đêm ở khách sạn với ả. Cũng ánh mặt lạnh lùng và bất cần đó, vẫn con người từng trãi và mạnh mẽ của ả. Nếu như mụ vợ hắn cũng thẳng thắng như thế thì biết đâu lại tốt hơn. Nếu chẳng thích sống với nhau thì có thể tự do tìm một người khác để làm tình chứ đâu cần phải giấu giếm nhau, miễn sao cái trách nhiệm gia đình thì phải lo-hắn nghĩ một cách bất cần về mụ vợ và cái gia đình tồi tàn của hắn. Con ả làm cho hắn cảm thấy vừa thương hại vừa tôn trọng. Có lẽ như ả cũng đúng, bán thân xác để lấy tiền thì chẳng có gì phải xấu cả. Vả lại, cái nghề đó cũng có ai cấm đâu, không như hắn phải sợ sệt cái ánh mắt của ả trong khi đã trả tiền cho cái việc mua vui đó. Càng nghĩ, hắn càng lún sâu vào những mê cung không có lối thoát.

Hắn cảm thấy phải tìm đến ả. Hoặc là ban ơn. Hoặc là bố thí. Nhưng việc hắn nghĩ trong đầu bây giờ là phải tìm đến ả. Tính tiền cà phê một cách nhanh chóng, hắn cho xe chạy về hướng mà ba người vưà đi. Hắn chưa định sẽ nói gì với ả nữa, nhưng chiếc xe vẫn quay bánh nhanh dần về phía trước. Hắn còn bị ám ảnh bởi ánh mắt đó, hắn không đủ can đảm để làm cái việc là vứt tiền vào tay ả với thái độ bố thí được. Ả sẽ lạnh lùng đi mà không hề nhìn đến những đồng tiền của hắn. Chỉ còn một cách duy nhất là hẹn ả tới khách sạn và kéo ả lên giường thì ả mới nhận tiền. Đúng là đời cũng có nhiều những thứ khó hiểu, đâu phải có tiền là sẽ làm được những thứ mình muốn.

Hắn đã nhìn thấy ả ở phía trước, ba con người dựa dẫm vào nhau dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa và con đường rát bỏng. Hắn cho xe chạy qua mặt ả. Mở cửa kính và đưa tờ giấy bạc năm trăm ngàn kèm theo một câu “tối nay, ở chỗ cũ” rồi cho xe lao nhanh về phía trước. Hắn chắc sẽ thành công với chiêu này. Hắn thích cái cảm giác lên giường cùng với ả và ả sẽ có những đồng bạc của hắn một cách dễ dàng. Ả ta sẽ mừng rỡ và cảm ơn hắn? Những hắn bỗng chặc lưỡi: “Sẽ không có đâu, vẫn đôi mắt lạnh lùng đó”. Hắn lại đến công ty.

                                                   * * *

Tối nay, hắn tới điểm hẹn khi đã ngà ngà say. Một phần do hắn muốn hưởng trọn đêm ân ái, nhưng điều quan trọng hơn là hắn cố trấn an mình trước ánh mắt hình viên đạn của ả ta. Màn đêm là nơi hiển hiện những trò láu cá nhất. Mọi chuyện không mấy tốt đẹp thì được bao bọc bởi bóng tối. Hắn bước vào phòng mà ả đang đợi. Mở đèn. Cởi áo khoác. Ôm lấy ả ta và dìu xuống giường. Cái trò ân ái lại tiếp diễn trong cái men rượu càng làm cho hắn hưng phấn. Lần này thì hắn không cần phải hỏi gì thêm, và ả cũng chẳng cần phải mất nhiều lời với hắn ta làm gì. Trả tiền, và làm tình. Đối với ả, hắn cần đến tình dục thì ả sẽ thỏa mãn cơn khát của hắn. Đối với hắn, ả là một con điếm đáng thương hại. Hắn bỏ tiền để chấp nhận một con điếm tồi tàn này lần thứ hai ư? Hơn nữa, lần này hắn không đủ can đảm để nhìn vào khuôn mặt và ánh mắt của ả ta nứa. Hắn đang sợ. Một cảm giác rùng rợn khi hắn đặt ả lên giường và làm tình mà ánh mắt của ả lạnh lùng và không thay đổi. Căn phòng vẫn trầm tỉnh, không một tiếng động nào lớn, hắn với ả chỉ làm tình một cách hời hợt và lạnh lùng. Ánh sáng xanh đỏ của chiếc đèn ngủ mờ mờ đi trong con mắt của hắn.

Chỉ một cái nhích mép, ả ta bật dậy sau khi hắn đã thỏa mãn. Lạnh lùng, mặc lại chiếc váy mỏng manh chỉ đủ che nữa phần ngực, ả bước về phía cánh cửa. Không một lời nói, không một tiếng chào, ả lẳng lặng ra đi. Bây giờ thì một mình hắn trong căn phòng sang trọng với cảm giác buồn chán. Hắn gọi một li rượu nặng, loại Tây. Một hớp nhẹ đủ làm hắn suy nghĩ về nhiều chuyện vừa xảy ra. Hắn đốt một điếu thuốc, mí mắt chùng xuống có vẻ mệt mỏi. Rít khói thuốc vào tận sâu trong phổi, hắn tắt chiếc đèn xanh đỏ kia và chìm vào bóng tối với những dằn vặt. Hắn nghĩ về ả đàn bà lúc nảy, kẻ mới vừa quan hệ xác thịt với hắn. Trên đời này có những con đàn bà như vậy sao? Có những số phận như vậy sao? Hắn nghĩ đến lúc ả trên giường và chuyện gặp ả ở ngoài công viên khác nhau một trời một vực. Một con điếm nhiều kinh nghiệm mà lại đói khát đến thế ư? Ngoài cái cách kiếm tiền bằng thân xác thì ả còn làm gì khác để nuôi thằng nhỏ tội nghiệt kia? Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào đầu hắn, loạn cả suy nghĩ. Rồi lại chuyện bà cụ già ấy nữa chứ. Một đống vé số lang thang trên các ngã đường với cái thân xác già cằn và rách rưới ấy thì ai mua cho. Hắn chợt nghĩ đến mẹ hắn. Ngày xưa lúc nó còn là thằng bé mười mấy tuổi thì bà ta cũng lăn lộn ngoài đồng với mấy cây lát, cây lùng thôi. Rồi thằng bé ốm yếu và rách rưới kia nữa? Ả ta và cụ già làm sao chăm sóc được cho nó khi không tự nuôi nỗi cái thân tàn ma dại của mình. Hắn bị quấn chặt bởi sợi dây vô hình của những ý nghĩ điên rồ. Một thằng đàn ông có sự nghiệp ổn định, đã có vợ con nhưng lại phải vào con đường cùng của nỗi đau ư? Hắn có thấy đau không? Và tại sao hắn phải ép mình vào những chuyện không phải là của mình chứ. Những kẻ như ả đàn bà kia có chết chóc thì cũng có liên quan gì hắn chứ? Hắn có tiền thì hắn có quyền mua vui cho hắn chứ? Vòng lẫn quẫn cứ xiết chặt hắn trong đêm. Hắn đứng dậy, rời khỏi giường và khoác chiếc áo vest lên vai và rời khỏi khách sạn.

                                                      ***
Nhìn đồng hồ đã 4h sáng, hắn định bụng sẽ về, và làm hòa với mụ vợ ở nhà. Sau những chuyện đã xảy ra, hắn cảm thấy cần một nơi yên bình để ngã lưng. Hắn hứa với mình là sẽ tha thứ cho mụ vợ vụ ngoại tình hôm trước. Hắn cần một mái ấm đúng vị. Đứa con của hắn cần một người cha bên cạnh, cần một người mẹ dịu hiền để trưởng thành. Hắn bỗng nhận ra hắn có một gia đình đang cần hắn che chở. Chiếc xe băng qua những con đường có ánh đèn chiếu sáng từ trên cao. Những tia sáng ít ỏi kia không thể xóa được cái vẻ u ám trong con người hắn. Ngôi nhà hai tầng đang hiện ra trước mặt hắn. Chiếc xe dừng lại ở trước cánh cửa sắt có chiếc ổ khóa chắc nịch. Bước ra khỏi xe, hắn mở ví lấy chiếc chìa khóa sau mấy ngày không dùng đến. Ngôi nhà hôm nay sao thân thương lạ thường. Hắn không cảm thấy lạnh nữa, mùi rượu Tây còn nồng trên mũi khiến hắn thấy ấm áp. Hắn hướng mắt ra nhìn những ánh đèn đêm cuối cùng trước khi vào nhà. Cảm giác nhớ mụ vợ lại làm hắn nao nao. Nhưng phải đối diện với mụ như thế nào đây? Xưa nay trong con mắt hắn, mụ là một kẻ không có liêm sĩ, một con đàn bà bẩn thỉu. Hắn so sánh mụ với ả điếm đêm qua thì mụ thua xa. Nhắc đến ả điếm, hắn lại nghĩ về ánh mắt của ả, lạnh lùng và chát đắng. Nếu hắn đã quyết thì hắn nhất định làm được, nó sẽ tha cho mụ vợ và cùng nhau chăm sóc thằng bé. Hắn sẽ trở lại là người chồng tốt. Nghỉ vậy, hắn muốn chạy ngay vào nhà để ôm lấy mụ vợ. Nhưng không, hắn sẽ đi cửa sau, hắn sẽ tạo cho mụ vợ một bất ngờ bằng việc không cho mụ ta biết là hắn đã về.

Hắn bước vào phòng chính, đây là nơi hắn tiếp khách hay đối tác mỗi khi có công việc. Bước qua phòng của thằng cu Bi, hắn kéo tấm chăn đắp lại cho thằng nhỏ và tiến vào sát căn phòng của mình. Phòng hắn nằm sát bên phòng mụ vợ. Hắn đẩy cánh cửa phòng của mụ vợ nhưng không thể mở được. Nó đã bị khóa bên trong. Hắn gọi mụ. Nghe có tiếng gõ cửa, vợ hắn giật mình. Cái giật mình của mụ đã làm một vật gì đó bên trong rơi xuống “choảng” một cái. Hắn không biết sao mụ vợ của hắn lại bất cẩn như vậy. Hắn lại gõ cửa lần nữa. Mụ vẫn chưa ra mở cửa. Quái lạ, sao lâu thế nhỉ? Hắn lầm bầm trong miệng và đập mạnh vào cánh cửa. Vẫn không có tiếng trả lời. Hắn tung một cú đá thật mạnh vào cánh cửa, làm nó vỡ lớp kính. Hắn bước vào phòng.

Hắn không tưởng tượng nỗi chuyện gì đang xảy ra. Một mụ đàn bà trần truồng lồ lộ trước mặt hắn, một bộ đồ Tây nam và vài cái BCS ngỗn ngang. Hắn nhìn quanh để tìm thằng đàn ông đang trốn trong căn phòng. Ánh mắt hắn bây giờ như hai đám lửa lớn. Có lẽ hắn sẽ giết mụ và thằng kia. Như vậy là cái ý tưởng giản hòa đã biến mất trong đầu hắn. Hắn nắm lấy tóc mụ, đánh “bốp” một cái vào mặt. “Hắn đâu, thằng kia đâu?” Không có tiếng trả lời. Mụ vợ hoảng hốt trước cái tát của hắn. Mụ không còn lí do gì để biện bạch nữa. Bây giờ thì mụ chẳng khác nào một tên tử tù trong tay hắn. Lại thêm hai cái “bốp” nữa vào mặt mụ. Năm ngón tay hắn in trên mặt con đàn bà khốn nạn. Cái loại đàn bà như mụ thì không đáng để sống nữa. Cái thứ lăng loài này chỉ đáng bi băm vằm ra thành trăm mảnh. Hắn không thể chế ngự được nỗi bực tức của mình. Bao nhiêu trăn trở và quyết định làm hòa với mụ để tìm lại mái ấm gia đình đã bị mụ làm cho tan nát hết.

“Con đĩ kia, mày biến khỏi nhà tao ngay…”.Giọng hắn hằn học và đầy tức giận. Cũng có thể hắn sẽ giết mụ. Nhưng không. Hắn không thể giết một người mà hắn gọi là vợ bấy nhiêu năm nay. Hơn nữa, giết mụ thì hắn cũng chẳng được gì, biết đâu lại ra tòa vì những chuyện không đáng. Việc hắn cần làm bây giờ là phải tìm được thằng kia, thằng đàn ông đê tiện đã quyến rũ vợ hắn. Nhưng hắn sẽ làm gì với gã đó. Giết gã? Hắn cảm thấy nhục nhã vì vợ hắn lại làm đĩ cho một thằng đối tác của công ty. Mà biết đâu gã cũng bị mụ ta dụ dỗ? Thằng đàn ông nào chả thế, mèo nào thấy mỡ mà không thèm. Vả lại, hắn sẽ trở thành trò hề cho gã kia nếu hắn lớn tiếng. Vợ hắn nhưng lại là con đĩ cho đối phương xài đỡ ư? Đầu choáng ván, hai tay rã rời, hắn đẩy mụ ta xuống giường rồi ra phòng khách ngồi thừ ra như một con gà sắp chết sau những cú chọi nhau. Hắn sẽ chờ gã ra, hắn không tin là gã kia đã thoát ra ngoài mà không qua lối cửa này.

Mụ đàn bà lặng lẽ đóng cửa lại, ngồi ôm mặt khóc. Mụ mặc lại bộ váy dưới sàn nhà, rồi chạy ra khỏi phòng ngủ. Mụ bước qua mặt hắn và chạy thẳng ra cổng. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến mụ. Hắn chỉ muốn mụ biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Loại đàn bà như mụ ta thì chẳng mấy thiết tha gì với hắn, mụ ta có chết bờ chết bụi thì cũng xứng đáng. Dòng ý nghĩ chưa kịp trôi qua trong đầu, thì hắn bỗng nghe “ầm” một tiếng. Hắn vội chạy ra ngoài. Mụ vợ nằm trên lề đường, máu me bê bết. Những người đi đường xúm lại chỉ chỏ vào cái xác mụ. Hắn chững lại mấy phút, rồi im lặng đến ôm lấy xác mụ vào nhà. Hắn đóng cổng lại để tránh phiền phức từ bên ngoài. Đặt cái xác mụ lên giường, hắn lẫm nhẩm nguyền rủa “mày chết sớm quá đấy con đàn bà chết tiệt. Tao muốn khoan dung cho mày nhưng tao không ngờ mày lại làm tao thấy nhục nhã thêm. Như vậy là tao không hề giết mày…tại mày muốn chết…” Đôi mắt hắn đỏ như hai hòn lửa, giờ hắn muốn băm vằm thằng kia ra làm trăm mãnh, hắn không thể chịu đựng được nữa. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào cái xác mụ vợ. Hắn đi nhanh xuống bếp và trở lại phòng mụ trong thời gian chưa đầy 30 giây, trên tay lăm lăm một con dao thái cỡ lớn. Hắn vừa cẩn thận dò tìm vừa chửi bới “Mày bước ra đây cho tao, mày trốn được đến bao giờ hả thằng chó? Nếu mày thương con đàn bà kia thì mày bước ra mà nhìn xác nó lần cuối. Mày đừng hèn hạ như thế…” Hắn tiến sát đến cái tủ quần áo của mụ vợ. Thủ sẵn tư thế để hạ sát gã kia, hắn đưa một tay kéo khóa tủ xuống. Hai nhát đâm liên tiếp vào phía trong. Hắn rút dao lại, vứt hết áo quần trong tủ ra nhưng vẫn không thấy thằng khốn nạn đó. Hắn tiếp tục đi dần về phía cửa phòng vệ sinh trong phòng ngủ của mụ vợ. Hắn lấy lưỡi dao vén màn cửa. “Bốp”, một cú đá mạnh từ phía trong phòng vệ sinh đúng ngay mặt hắn. Loạn chạng, hắn đứng dậy liều mạng chém mấy nhát liên tiếp vào trong. Lưỡi dao đâm vọt vào mạn sườn đối phương. Nhát dao vừa rút ra, gã đàn ông ngã khụy xuống nền gạch bê bết máu. Hắn thêm mấy nhát nữa vào ngực gã để trút cơn giận. Vừa chém, hắn vừa nói như điên dại “Thằng khốn nạn!Thằng khốn nạn! Mày đã giết vợ tao, mày giết vợ tao…mày phải chết…phải chết”. Hắn đuối sức, nằm ngửa ra nền nhà và thở dốc.

Hắn đã giết người. Hắn đã giết vợ mình. Một con hổ không ăn thịt con, nhưng hắn đã chính tay đẩy vợ hắn vào cái chết. Hắn cảm thấy thật điên cuồng khi nhìn hai vũng máu lai láng dưới sàn nhà. Hắn có tội? Không. Hắn đã giết kẻ đáng chết?. Cũng không phải? Hắn là tên sát nhân máu lạnh? Mọi thứ trước mắt hắn như một cơn ác mộng. Tự nhiên, hắn bật cười. Cái nhích mép để khinh bỉ cái hạn đàn bà vô liêm sĩ, hắn ghì lên tấm thân mụ vợ, nước mắt rớt xuống thấm vào cái xác bê bết máu dưới sàn nhà.

                                                            ***

Hắn lấy chiếc chìa khóa trong túi quần, chạy thẳng ra ngoài. Khóa cổng lại, hắn vào xe và nổ máy. Chiếc xe băng ra đường với vận tốc chóng mặt. Hắn rồ máy như điên. Đường phố buổi sáng sớm nên ít người qua lại, hắn càng cho xe phóng nhanh hơn nữa. Hắn chưa định hình được là sẽ đi đâu, cái quan trọng bây giờ là thoát khỏi cái căn nhà quỷ ám đó trước. Hắn mở nhạc thật to, hát theo lời bài hát một cách điên dại. Lâu lâu hắn lại gào lên “mày giết vợ tau…mày giết vợ tau…mày phải chết, phải chết”. Tiếng gào xen lẫn với tiếng nhạc inh ỏi, nụ cười điên dại vẫn trên khuôn mặt hắn.

Hắn cho xe dừng trước vũ trường. Hắn cần một li chavat để giảm đi cái cảm giác sợ hãi đang ám ảnh. Hắn cần rượu để có thể nhảy múa trong điệu nhạc chát bum điên cuồng đó. Và hơn nữa, điều quan trọng hắn nghĩ bây giờ là gặp lại ả điếm hôm trước, hắn muốn thấy cái ánh mắt lạnh như lưỡi kiếm ấy của ả. Những chuỗi suy nghĩ cứ vò đầu óc hắn. Chỉ cần hắn không sợ cái ánh mắt ấy là được. Hắn sẽ thỏa mãn cơn dục tính điên rồ của một con người thú tính. Cứ xem như hắn là kẻ bị tâm thần, hắn chỉ muốn giải thoát khỏi cái thế giới đầy những cạm bẫy này. Dòng máu đang chảy trong người nó lúc này có lẽ là dòng máu chó sói. Bởi chỉ có chó sói mới có đủ sự hoang dã thú tính để giết đi người thân của mình, chỉ có chó sói mới đủ điên dại để cười khi đồng loại của nó ngã xuống bê bết máu. Lạnh lùng, điên dại, và ác độc thì mới có thể tồn tại được trong cuộc sống này, và bản lĩnh của một thằng đàn ông cũng ngang tầm với một con vật gian sảo và kiêu hãnh như chó sói.

Hắn chọn cho mình một chiếc bàn gần bên quầy rượu. Tên bồi bàn đủ tinh ý để nhận ra vẻ chán đời của một ông khách quen như hắn. Một lí chavat được mang ra, kèm theo một cái nhìn khó hiểu của tên bồi. Hắn im lại, đưa ánh mắt lạnh như băng về phía gã. Năm giây… là thời gian đủ để gã biến khỏi cái bàn này. Bây giờ thì một mình hắn với li chavat mạnh đủ để hắn đấm nát mặt bàn nếu muốn. Phía trên bàn rượu của hắn là sàn nhảy cho những con chân dài với vũ điệu “thoát y”. Hắn đã quá quen với cái cách “cởi truồng kiếm tiềm” của những vị “vũ công sex” ở cái thành phố này. Cũng bình thường thôi, đấy là cái nghề của những con đĩ, nghề thì tất cả đều ngang nhau, không có gì là nhục nhã cả. Chỉ có cách tạo ra thật nhiều tiền thì mới có được địa vị và quyền thế trong cái xã hội này. Hắn lại chuyển cái nhìn những ả đàn bà ấy bằng con mắt khác, con mắt của một thằng điên và một thằng say đang bị dồn vào đường cùng. Nhưng mà cũng hay, khi người ta đứng trước cái chết thì mọi thứ trở nên bình thường. Dường như khi người ta đứng trước chết thì đôi mắt họ trông thấy rỏ cái bản chất của sự thật và công bằng. Nói như vậy không hẳn là hắn nhìn tích cực, nhưng chí ít đó là sự chân thành của một kẻ đồng hạn với những ả điếm nhìn những con điếm đang kiếm tiền một cách công bằng. Chẳng phải cái cách đó đem lại cho người ta nhiều tiền ư? Nói chung là bằng lao động tạo ra được thứ mình cần thì đó là chân chính, và lao động chân chính thì không ai có cái quyền được phỉ bán họ. Trong đầu hắn bây giờ cảm thấy lâng lâng. Ừ, đó là cảm giác của kẻ muốn được say để tránh khỏi cái đau khổ trước mắt, tránh cái hiện thực đang đè lên đôi vai của một thằng đàn ông chưa đủ tuổi hiểu đời.

Sàn nhảy náo động, ánh sáng đủ màu xanh đỏ. Bên dưới là những con tim đang khát sống. Mà cũng chẳng phải khát sống gì, đó là cách để họ thấy “tự do”. Tự do theo cái cách của họ. Đấy cũng có những khuôn mặt điên tiếc như một kẻ vừa giết vợ, cái điệu nhảy của gã râu xăm ở phía cánh trái như điên dại. Ở giữa đám hỗn loạn là cặp tình nhân trẻ đang dìu nhau trong trong vũ điệu chachacha điên rồ. Mà chẳng phải điệu chachacha đúng chất, đó là một cách làm tình kín đáo của hai kẻ dỡ hơi. Dưới con mắt của một kẻ say như hắn, có lẽ mọi thứ đang nhảy múa. Nhảy múa thật chậm nhưng cuồng điên. Hắn cũng đang điên cuồng trong vũ điệu chat búa của âm nhạc. Đó không hẳn là âm nhạc, đó là thứ hỗn độn của những tạp âm do một con đàn bà đứng nhảy nhót bên cạnh cái hộp đĩa lớn phía bên trái của vũ trường. Những âm thanh ấy trở nên thú vị với số đông những kẻ ở đây, và dục hắn bước ra sàn nhảy. Nhưng hắn không thể nhảy một mình được, bởi hắn có tiền mà. Hắn sẽ nhảy với một con điếm chân dài mặc quần siêu ngắn.. Cái bản chất của một thằng đàn ông khi say và lo sợ là muốn được tự do. Bây giờ thì hắn nghĩ đến ả điếm hôm trước, kẻ đã gieo vào mắt hắn cái nhìn sắt lạnh. Hắn muốn một cuộc làm tình ngây bây giờ, ngay tại cái vũ trường này với ả đó và một cái kết đang định hình trong đầu hắn.

Rút cái điện thoại trong túi quần ra và ấn số. Hắn vừa gọi vừa nhẩm tính những con số ngược 5…4…3…2…1…Chưa đầy 5 giây sau cuộc gọi thì ả đàn bà đã đứng trước mặt hắn. Không phải ngẫu nhiên hay có phép lạ nào chi phối đến những con số đếm của hắn và sự xuất hiện của ả, mà thực ra ả lúc nào cũng túc trực trong cái vũ trường này để đợi khách, nói chính xác là ả đang đợi cuộc gọi của hắn. Cái nghề của một con điếm cũng không phải đơn giản như người đời thường nghĩ, mà đó là một cuộc cạnh tranh, cạnh tranh đến từng giây một. Nếu ả không nhanh chân thì cũng chết đói như một con sói giữa khu rừng cháy mà thôi. Ả cần tiền, hắn cần tình. Vụ trao đổi nhanh chóng được tiến hành theo những cử chỉ của hắn. Lần này không phải hắn sợ ánh mắt của ả nữa, mà ngược lại, ả chẳng dám nhìn vào khuôn mặt điên dại của hắn.

Căn phòng dưới tầng hầm của vũ trường dành cho những kẻ có hứng thú với trò chơi thân xác. Tên bảo kê có thân hình vạm vỡ với chi chit những vết xăm dẫn hắn và ả vào một phòng đã chuẩn bị sẵng. Thực tế thì nơi này so với khách sạn đắt tiền mà hai người đã từng làm tình lần trước thì thua xa. Phòng này bộn bề những chăn gối lộm thuộm, vài chiếc BCS nằm rải rác khắp phòng. Cũng đơn giản thôi, vì nơi đây dùng cho những vị khách “đói” và muốn “ăn liền”. Hắn vẫy tay và bảo với ả: “hôm nay tao sẽ cho trả cho mày gấp năm lần số tiền lần trước nếu mày làm tao vừa lòng”. Ả chẳng nói điều gì, âm thầm cởi chiếc áo mỏng manh khoác hờ xuống thắt lưng rồi nằm xuống giường. Có bàn tay vuốt nhẹ từ cổ xuống sống lưng, và vòng qua ôm lấy ngực ả…

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua chậm rãi với tên bảo kê đứng bên ngoài. Gã cũng quá quen với cái cách những thằng đàn ông lắm tiền vui chơi kiểu như thế này. Và những con điếm ở đây thì khá nhiều đứa không thoát khỏi bản tay dâm đãng của gã. Nhưng mà điều đó không quan trọng lúc này, điều quan trọng là gã sẽ chờ cho đến khi hai vị khách ra và đặt vào tay gã vài trăm nghìn gọi là tiền bảo an. Cái cuộc đời này nó rất đẹp trong suy nghĩ của gã, ngay cả những hình xăm trên tay chân cũng thể hiện điều đó. Thay vì xăm một con đại bàng to lớn và uy nghi ở bắp tay thì gã lại xăm một con gà trống đỏ đang đuổi theo một con gà mái tơ. Và trên ngực là một con cóc đen sì, gã bảo “cậu ông trời mới là nhất”. Và từ trước đến nay gã đã thay đổi chỗ làm đến mười sáu lần với lí do rất chi là chí lí “tránh mặt gian hồ”, nhưng thật ra gã chán những con điếm quen ở những nơi mà gã từng làm. Việc của gã là sẵn sàng đấm vỡ mặt bất cứ thằng nào quỵt tiền và đập phá ở nơi gã nhận bảo kê.

Bên trong căn phòng vẫn lặng im không một tiếng động. Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà gã vẫn chưa thấy hai vị khách của mình ra. Gã lắc cái đầu qua một bên làm bật lên tiếng “rắc” như sắp chuẩn bị đánh nhau. “Cái quái gì mà lâu thế nhỉ? Thằng này đúng là khỏe- gã nói thầm một mình”. Nhưng cái quy tắc mà gã đặt ra cho mình đó là không bao giờ làm phiền nhưng vị khách, nên gã nhẫn nại đứng đợi.

Hai tiếng…rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng cánh cửa phòng hai vị khách vẫn khép kín. Mà cái tục lệ ở đây là mỗi phòng chỉ được khách sử dụng không quá hai tiếng. Gã suy nghĩ. Những ngón tay thô của gã gõ nhẹ lên trán như đang tập trung.

Thời gian đã đang trôi qua tiếng kể từ lúc đặt phòng. Gã đang háo hức đợi những đồng tiền bảo an. Và gã quyết định sẽ nhìn lén vào phòng hắn để dò xem tình hình, mặc dù điều này nằm ngoài quy tắc mà gã đặt ra. Thế nhưng đã quá hạn thời gian mà hai vị khách đã thuê, gã có trách nhiệm phải kiểm tra và nhắc nhở. Gã rón rén bước về phía cảnh cửa và nhìn vào. Cái khe cửa quá nhỏ khiến cho đôi mắt lớn của gã không thấy rỏ bên trong như thế nào, vả lại dưới tầng hầm tối hơn rất nhiều so với trên sàn. Gã mạnh bạo mở hé cửa để nhìn xem hai vị khách thế nào rồi. Cánh cửa hé dần ra và gã giật mình khi thấy máu đỏ từ trên giường đang rỉ xuống nền nhà. Đẩy cửa chạy thật nhanh vào trong, gã không thể hình dung được cảnh tượng trước mắt. Cánh tay người đàn ông vẫn trong tư thế ôm ả đàn bà và một con dao cắm giữa ngực hắn ta. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm làm nghề bảo kê mà gã chứng kiến. Hai vũng máu, hai cái xác và một con dao thái nhọn. Đôi mắt của ả vẫn chưa kịp khép lại trước khi những giọt máu lai láng chảy dưới nên nhà. Còn tên đàn ông vẫn ôm ả trong tay với máu me đầy mình. Vết đâm hình như rất mạnh-gã đang suy nghĩ. Gã không thể hiểu được cái lí do gì mà hai kẻ điên rồ này vừa thực hiện. Lúc thuê phòng thì nụ cười còn trên khuôn mặt tên đàn ông kia dù không được tươi cho lắm, nhưng bây giờ thì lại trở thành hai cái xác không một mảnh vải che thân như thế này? Gã không thể xác định được là ai đã giết ai trước, cũng không biết vì lí do gì? Gã chỉ đoán là thằng đàn ông đã giết ả kia và sau đó tự sát? Nhưng cũng không hẳn là như vậy…Gã chặt lưỡi “chúng mày dại thì chúng mày chết, có ai bắt chúng mày chết đâu. Mà thôi, chúng mày chết thì giữ tiền mà làm gì, để ông mượn xài tạm đi”. Gã vẫn tha cho người đã khuất, gã hất cái xác con điếm ra một bên để lấy chiếc quần Kaki có cái ví da dày cộp. Gã nhét vội vào túi quần rồi chạy nhanh ra khỏi vũ trường …


          Phù Phiếm
Nguyễn Huy Trường
Bài đã đăng trên CLB Văn nghệ trẻ


Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

ANH ĐI RỒI



Anh đi rồi
góc quán quen mình em thầm lặng
cánh tay em chẳng còn anh ấp ủ
có lạnh không....chiều nay mưa?

Anh đi rồi
em mới biết mình nhung nhớ
nhớ dáng hình, nhớ những cử chỉ thân quen
nhớ nụ hôn anh lau nước mắt em khô
nhớ bờ vai thô em thường hay tựa

Anh đi rồi
em bỗng thấy yêu anh
yêu rất thật trong từng hơi thở
em nghe tim mình nhung nhớ nhịp tim anh

Anh đi rồi
em lạnh giữa mùa thu
gió se se mà trái tim chừng như băng gía
con ngõ buồn vì thiếu bước anh qua

Anh đi rồi
em đối diện với chính em
với những nỗi buồn một mình em biết
lúc em cười mà nụ cười không tha thiết
chắc anh hiểu rằng: em đang khóc trong tim

Anh đi rồi
em sợ những quán quen
những con đường có anh cùng chung bước
những nhớ nhung về anh trở thành ám ảnh
anh hay không? lệ đắng tràn mi

Anh đi rồi
em khóc giữa trời mưa
những kí ức buộc tim em ngừng thở....

VĨNH BIỆT, TÔI ĐI VỀ CÁT BỤI

Cuộc sống không còn dìu bước tôi đi
hôm nay bế tắc, hoàn toàn bế tắc
đôi chân này đã đến lần mõi mệt
gượng chán rồi, giờ gục ngã đấy thôi

tôi hối hận những lần tôi vui sướng
đã tự tin sống trong giấc ngủ vĩnh hằng
tôi không biết ngày hôm nay tàn lụi
để xác thân tan tác đau buồn

tôi mệt nhòa cố gắng để bước đi
nhưng phía trước là con đường đầy ngõ cuộc
rướn đôi tay tôi thấy mình kiệt sức
quờ quoạng hoài không thấy một lối ra

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

CÚ SỐC

Em biết rằng em chẳng thể yêu anh
Nhưng vẫn muốn được tựa vào anh những khi lòng trống vắng
Muốn cùng anh sẽ chia những vui buồn thầm lặng
Và muốn tay anh nắm chặt lấy tay em

Em ích kỉ, em tham lam nhiều như thế đấy
Muốn được anh quan tâm đến từng ngày
Em sẽ buồn khi thấy anh bước cùng ai
Em xin lỗi, vì em là con gái...

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

BIỂN, ANH, EM VÀ NGƯỜI KHÁC



Dẹp lại những nỗi lo buồn, dẹp lại cả cái chết đang cận kề trong lòng ngực, dành vài phút để chiêm ngưỡng là những hạnh phúc ngay hôm qua...


Biển - dường như nơi ấy là của riêng anh, nơi thiêng liêng nhất mà anh đặt niềm tin vào để sống. Trước biển anh thấy lòng mình bình yên đến kì lạ. Dường như nơi sâu thẳm tâm hồn anh gắn liền với những con sóng, gắn với tiếng ồn ào của gió, của cát và những người dân nơi này. Biển đem đến cho anh những phút giây bình yên, là nơi anh có thể tựa lưng vào mỗi khi cảm thấy bât an. Chính nơi ấy cho anh được dừng lại để nhìn về những gì mình đã trải qua, nghe những thổn thức từ tận sâu trong trái tim mình. Những "vô ngôn" ấy khiến cho anh cảm thấy mình được đẩy lùi ra khỏi những "ồn ào phố thị. Có lẽ anh thích tiếng của những "cây đàn gió", "tiếng thở đều đặn của sóng" và cả những "nhịp đập của "bờ cát vàng " nơi đây....

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

ĐOẢN VĂN


em được hắn cho em một món quà, món quà màu hồng bắt mắt, mang cho em những rung động vui tai thích mắt chưa bao giờ em có, nhưng hắn lại nỡ thắt chiếc nơ màu vàng. chiếc nơ mang màu phản bội.hắn mang gói quà màu hồng ấy, mở trước cửa nhà những cô gái yêu kiều mà hắn đã từng hứng thú như với em, hắn dừng lại ở nơi hắn thích với hộp quả hình trái tim.

anh ôm em vào lòng khi em mang theo hộp quà màu hồng có chiếc nơ màu vàng. anh giúp em vứt bỏ hộp quà ấy không tiếc nuối. anh trao em một chiếc hộp hình trái tim mà em ao ước. vậy mà cũng có ngày anh vứt bỏ nó ngay trước mắt em, anh trao em hộp quà màu ghi xám. anh quay đi bằng ánh mắt đầy khiêu khích và những lời thóa mạ. anh đặt hộp quà xuống và bước đi nhẹ bẫng, đầy bất ngờ như lúc anh đến. Em không dõi theo bóng anh, em không khóc, em im lặng và lựa chọn cách để lại hộp quà màu ghi xám, em bước đi vì em biết tự thân em cũng có một hộp quà hình trái tim.
Em dừng lại ở người ấy. Người ấy và em chưa có đủ niềm tin cho nhau, chưa có đủ những thử thách trải nghiệm. Nhưng người ấy luôn đứng đó, sẵn sàng đón lấy em dù cho nó là điều chưa chắc chắn. Em tặng người ấy hộp quà màu đỏ hồng hình trái tim, người ấy đón lấy không nồng nhiệt nhưng chi ít họ đã đưa tay ra.điều đó nghĩa là họ đồng ý.
Em không thể chỉ là người chờ một ai mang đến cho em một gói quà, đầy bất ngờ nhưng bị động. Em không biết trong gói quà ấy có gì mãi cho đến khi người tặng quà đặt quà xuống và bước đi. Vì thế em chọn cách mang gói quà của mình cho người khác, em sẽ tự chủ động. Em tin gói quà của em chỉ có một màu đỏ hồng mà thôi.