Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

ANH ĐI RỒI



Anh đi rồi
góc quán quen mình em thầm lặng
cánh tay em chẳng còn anh ấp ủ
có lạnh không....chiều nay mưa?

Anh đi rồi
em mới biết mình nhung nhớ
nhớ dáng hình, nhớ những cử chỉ thân quen
nhớ nụ hôn anh lau nước mắt em khô
nhớ bờ vai thô em thường hay tựa

Anh đi rồi
em bỗng thấy yêu anh
yêu rất thật trong từng hơi thở
em nghe tim mình nhung nhớ nhịp tim anh

Anh đi rồi
em lạnh giữa mùa thu
gió se se mà trái tim chừng như băng gía
con ngõ buồn vì thiếu bước anh qua

Anh đi rồi
em đối diện với chính em
với những nỗi buồn một mình em biết
lúc em cười mà nụ cười không tha thiết
chắc anh hiểu rằng: em đang khóc trong tim

Anh đi rồi
em sợ những quán quen
những con đường có anh cùng chung bước
những nhớ nhung về anh trở thành ám ảnh
anh hay không? lệ đắng tràn mi

Anh đi rồi
em khóc giữa trời mưa
những kí ức buộc tim em ngừng thở....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét