Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

VĨNH BIỆT, TÔI ĐI VỀ CÁT BỤI

Cuộc sống không còn dìu bước tôi đi
hôm nay bế tắc, hoàn toàn bế tắc
đôi chân này đã đến lần mõi mệt
gượng chán rồi, giờ gục ngã đấy thôi

tôi hối hận những lần tôi vui sướng
đã tự tin sống trong giấc ngủ vĩnh hằng
tôi không biết ngày hôm nay tàn lụi
để xác thân tan tác đau buồn

tôi mệt nhòa cố gắng để bước đi
nhưng phía trước là con đường đầy ngõ cuộc
rướn đôi tay tôi thấy mình kiệt sức
quờ quoạng hoài không thấy một lối ra

xin lỗi nhé người mẹ hiền yêu dấu
sinh con ra nhưng chưa kịp đáp đền
xin lỗi ba đã vì con mà vất vả
trọn kiếp này, còn chẳng thể bên cha

xin lỗi nhé những bạn bè thân hữu
đã bao lần chia những buồn vui
rót vào nhau những li rượu vơi đầy
giọt cà phê đắng...còn lâng lâng trên môi đỏ

xin lỗi em...người tôi yêu ngày ấy
mắt em buồn trong chiều vắng xa nhau
biển chết rồi và gió chẳng xôn xao
con phố cũ không còn chân ai bước
em hãy đi con đường dài phía trước
dù nỗi đau còn âm ĩ hôm nay
ngõ vắng xưa có còn hoa sữa lay
em hãy sống giúp anh ngày còn lại
đừng nhung nhớ những khi một mình bên quán lặng
tập cho mình những mạnh mẽ nghe em
vì ngày sau chẳng còn anh bên cạnh
ôm em bằng vòng tay ấm hôm qua
hãy thứ tha...dù rằng anh không đáng tha thứ
em bao dung để tim mình được thảnh thơi
một lầm lỗi...mà bây giờ anh trả giá
niềm vui ơi...thương lấy em tôi

xin vĩnh biệt những tiếng ồn quen thuộc
trên con đường, góc phố, công viên
xin vĩnh biệt những buổi chiều ta mơ mộng
ngồi hát một mình trong những lúc mưa rơi

hơi thuốc ngấm vào trong hơi thở
như môi em chạm khẽ môi anh
tôi nghe văng vẳng lời ai đó
dường như đang đến gọi tôi đi...

sống yên bình... đừng nhớ làm chi
hãy lạnh lùng như khi tôi bên cạnh
có lẽ ngày mai mộ sẽ thêm xanh
đừng rơi lệ để hồn tôi thổn thức

hãy đặt bên tôi một cánh hoa hồng
một cây đàn cũ, một bài thơ
một cốc cà phê có nhiều sữa
và một nụ cười... lúc em đến thăm tôi

ngày cuối cùng, 12.6.13
N.H.T


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét