Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

ĐOẢN VĂN


em được hắn cho em một món quà, món quà màu hồng bắt mắt, mang cho em những rung động vui tai thích mắt chưa bao giờ em có, nhưng hắn lại nỡ thắt chiếc nơ màu vàng. chiếc nơ mang màu phản bội.hắn mang gói quà màu hồng ấy, mở trước cửa nhà những cô gái yêu kiều mà hắn đã từng hứng thú như với em, hắn dừng lại ở nơi hắn thích với hộp quả hình trái tim.

anh ôm em vào lòng khi em mang theo hộp quà màu hồng có chiếc nơ màu vàng. anh giúp em vứt bỏ hộp quà ấy không tiếc nuối. anh trao em một chiếc hộp hình trái tim mà em ao ước. vậy mà cũng có ngày anh vứt bỏ nó ngay trước mắt em, anh trao em hộp quà màu ghi xám. anh quay đi bằng ánh mắt đầy khiêu khích và những lời thóa mạ. anh đặt hộp quà xuống và bước đi nhẹ bẫng, đầy bất ngờ như lúc anh đến. Em không dõi theo bóng anh, em không khóc, em im lặng và lựa chọn cách để lại hộp quà màu ghi xám, em bước đi vì em biết tự thân em cũng có một hộp quà hình trái tim.
Em dừng lại ở người ấy. Người ấy và em chưa có đủ niềm tin cho nhau, chưa có đủ những thử thách trải nghiệm. Nhưng người ấy luôn đứng đó, sẵn sàng đón lấy em dù cho nó là điều chưa chắc chắn. Em tặng người ấy hộp quà màu đỏ hồng hình trái tim, người ấy đón lấy không nồng nhiệt nhưng chi ít họ đã đưa tay ra.điều đó nghĩa là họ đồng ý.
Em không thể chỉ là người chờ một ai mang đến cho em một gói quà, đầy bất ngờ nhưng bị động. Em không biết trong gói quà ấy có gì mãi cho đến khi người tặng quà đặt quà xuống và bước đi. Vì thế em chọn cách mang gói quà của mình cho người khác, em sẽ tự chủ động. Em tin gói quà của em chỉ có một màu đỏ hồng mà thôi.


ĐOẢN VĂN


Lặng yên trong bóng tối và nỗi nhớ về ngày xưa cứ ùa về với những ngổn ngang kí ức... Những hình ảnh của quá khứ vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí mình, như 1 thói quen trong cuộc sống.... Bất chợt nhớ đến, bất chợt nhói đau...lại là những tiếc nuối quen thuộc về 1 quá khứ tươi đẹp.... Nếu như tất cả là 1 giấc mơ mình chỉ ước được lạc mãi trong giấc mơ ấy... Xa xôi quá rồi....
Ngày càng nhận ra thời gian thật đáng sợ, nó làm thay đổi và làm biến mất rất nhiều thứ và điều duy nhất mà con người chỉ có thể làm là: học cách chấp nhận... Những người bạn của mình, người thì đã "theo chồng bỏ cuộc chơi" rùi, người thì mải mê với công việc, học hành và những điều mới mẻ khác nữa....

KHÔNG ĐỀ


Người yêu tôi mang vẻ gì đó mạnh mẽ,. Sự mạnh mẽ tôi tìm thấy được trong những khi anh đối mặt với hàng tá những thứ lo toan hàng ngày...
Người ta không nhìn thấy sự mệt mỏi nơi anh, họ cũng khó lòng nhận ra rằng anh có đang gặp khó khăn? nhưng tôi yêu anh, đủ để hiểu và nhìn thấy đôi mắt nâu đôi khi ánh lên vẻ mệt mỏi...Anh đang không dễ dàng đối mặt với 1 vài thứ..Cuộc sống có thể đẩy người ta ra khỏi những guồng quay... 1 quyết dịnh mà ở cái tuổi ấy, giai đoạn ấy, thời điểm ấy, nò là chín chắn và phù hợp...nhưng đến ngày hôm nay thì lại đi quá xa...

ĐOẢN VĂN


Nếu anh yêu em…Để nói ra tiếng yêu thật đơn giản nhưng để dành trọn vẹn trái tim cho người mình yêu lại chẳng dễ một chút nào.

Nếu anh yêu em…Anh sẽ phải chiều em lắm đấy, vì em rất trẻ con mà, anh biết là khi chơi với trẻ con thì sao rồi đấy? Hay khóc nhè, hay giận dỗi, hay lấy cớ này nọ, thích gì cũng phải làm bằng được nhưng có rồi thì chẳng bao giờ biết giữ gìn. Anh phải chạy theo vô vàn những tính xấu của em, sẽ có lúc em giận dỗi vô cớ, sẽ có lúc em khóc, mè nheo mà chẳng cần lí do, sẽ có lúc em cho anh leo cây mệt nghỉ mặc cho anh chờ, anh đợi, sẽ có lúc anh mệt mỏi đến phát điên lên, anh làm được không?