Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

BIỂN, ANH, EM VÀ NGƯỜI KHÁC



Dẹp lại những nỗi lo buồn, dẹp lại cả cái chết đang cận kề trong lòng ngực, dành vài phút để chiêm ngưỡng là những hạnh phúc ngay hôm qua...


Biển - dường như nơi ấy là của riêng anh, nơi thiêng liêng nhất mà anh đặt niềm tin vào để sống. Trước biển anh thấy lòng mình bình yên đến kì lạ. Dường như nơi sâu thẳm tâm hồn anh gắn liền với những con sóng, gắn với tiếng ồn ào của gió, của cát và những người dân nơi này. Biển đem đến cho anh những phút giây bình yên, là nơi anh có thể tựa lưng vào mỗi khi cảm thấy bât an. Chính nơi ấy cho anh được dừng lại để nhìn về những gì mình đã trải qua, nghe những thổn thức từ tận sâu trong trái tim mình. Những "vô ngôn" ấy khiến cho anh cảm thấy mình được đẩy lùi ra khỏi những "ồn ào phố thị. Có lẽ anh thích tiếng của những "cây đàn gió", "tiếng thở đều đặn của sóng" và cả những "nhịp đập của "bờ cát vàng " nơi đây....