Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

NGÀY XƯA

ôm trong lòng một góc ngày xưa
thời phượng trắng rơi đây trang sách vỡ
lần đâu tiên cầm tay nhau bỡ ngỡ
em thẹn thùng che dấu nụ cười duyên

con đường dài chậm chậm bước chân quen
làn tóc rối thả bay trong chiều gió nhẹ
chùm hoa tím mơ màng rơi khe khẽ
vương trên tà áo trắng tinh khôi

chiều hẹn hò nhưng chỉ có anh thôi
với ghế đá và thời gian đang trôi chậm
cành hồng trên tay anh vẫn ngọt ngào hương hoa thắm
mà sao đành em lỡ hẹn chiều nay?
có phải chiều nay có mưa bay
cản chân em đến nơi hò hen
hay mùa thu lá rơi đầy ngõ vắng
cho em buồn, nhớ vạt nắng xa xôi

lá thư đầu mực tím trái mồng tơi
dù muốn lắm nhưng chưa một lần dám gửi
anh sợ lắm khi người anh yêu hờn dỗi
chiều tan trường ta chẳng kịp sánh đôi.

chủ nhật buồn chỉ có anh thôi
lê bước chân qua giáo đường hiu quạnh
người yêu anh bấy giờ đang xa cách
để chúa buồn im lặng tiếng cầu kinh

bằng lăng ơi! sao mi mãi lặng thinh
rơi chi mãi cánh hoa buồn vụn vỡ
em đi rồi sao mi không nhung nhớ
cứ lặng thầm như chẳng có một điều chi?

ghế đá ơi! sao chẳng khóc chia ly
mà cuối đầu như giả vờ chấp nhận
em đi rồi sao mi không căm phẫn
không hờn ghen không oán tháng một lời

rồi phượng nở với một mình anh thôi
em ra đi bỏ lại một thời thương nhớ
con bướm trắng còn bay hoài trang vỡ
sao chẳng còn...áo trăng mộng mơ

                                                                     N.H.T


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét